Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

BÀI THƠ Á TẾ Á CA CẦN ĐEM TRỞ LẠI VÀO SÁCH GIÁO KHOA

Á TẾ Á CA
Người thì nhiều mà đất cũng nhiều hơn
Cuộc đời mở hội doanh hoàn
Anh hùng bốn bể, giang san một nhà

Tự giống khác mượn màu bảo hộ
Mưu hùm thiêng lo lũ cáo già
Non sông thẹn với nước nhà
Vua là tượng gỗ, dân là thân trâu

 Nỗi diệt chủng vừa thương vừa sợ
Nòi giống ta chắc có còn không
Nói ra ai chẳng đau lòng
Cha con tủi nhục vợ chồng lìa tan
Cũng có lúc bầm gan tím ruột
Vạch trời kia mà tuốt gươm ra
Cũng xương cũng thịt cũng da
Cũng hòn máu đỏ con nhà Lạc Long
Thế mà chịu trong vòng trói buộc
Bốn mươi năm nhơ nhuốc lầm than
Than ôi! Bách Việt giang san
Văn minh đã sẵn, khôn ngoan có thừa
Hồn cố quốc tỉnh chưa chưa tỉnh
Anh em ta phải tính làm sao!
Cũng nhà cửa cũng giang san
Thế mà nước mất nhà tan hỡi trời!
Nghĩ lắm lúc đang cười hoá khóc
Muốn ra tay ngang dọc dọc ngang
Vạch trời thét một tiếng vang
Cho thân tan với giang san nước nhà
Lời huyết lệ gửi về trong nước
Kể tháng ngày chưa được bao lâu
Liếc xem phong cảnh năm châu
Gió mây phẳng lặng dạ sầu ngẩn ngơ
Nó coi mình như trâu như chó
Nó coi mình như cỏ như rơm
Ngồi mà ngẫm thêm sầu lại tủi,
Nước Nam ta gặp buổi truân chuyên,
Dã man quen thói ngu hèn,
Nhật Bản Minh Trị dĩ tiền, khác đâu?
Tự giống khác mượn màu bảo hộ,
Mưu hùm thiêng thua lũ cáo già,
Non sông thẹn với nước nhà,
Vua là tượng gỗ, dân là thân trâu.
Nỗi diệt chủng vừa đau vừa sợ,
Nòi giống ta chắc có còn không?
Nói ra ai chẳng đau lòng,
Cha con tủi nhục, vợ chồng thở than.
Cũng có lúc căm gan tím ruột,
Vạch trời cao mà tuốt gươm ra.
Cũng xương, cũng thịt, cũng da,
Cũng hòn máu đỏ con nhà Lạc Long.
Thế mà chịu trong vòng trói buộc,
Bốn mươi năm nhơ nhuốc lầm than.
Thương ôi! Đại Việt giang san,
Văn minh đã sẵn, khôn ngoan có thừa.
Hồn mê mẩn, tỉnh chưa, chưa tỉnh?
Anh em ta phải tính sao đây?
Tàu là bạn Nhật là thày,
Trí khôn phải học, nghề hay phải tìm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét